Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 241. 2: Lão thử
Chương 241.2: Lão thử (1.2)
Có lẽ Nam Cung Phi đã gặp ác mộng?
Tôi nhìn cô với suy nghĩ đó, nhưng cô vẫn đáp lại bằng ánh mắt nhìn về phía trước, không nhìn về phía tôi.
“…Mùi hôi thối.”
“Có mùi hôi thối…”
Mùi hôi thối?
Sau câu nói của Nam Cung Phi, tôi hít một hơi.
“Mùi gì thế? Ta chẳng ngửi thấy mùi gì cả?”
Nếu thực sự phải mô tả thì tôi chủ yếu ngửi thấy mùi của khu rừng, cỏ và đất trong đó.
Đó là một khu rừng đầy ma vật, nhưng trớ trêu thay, cỏ vào ban đêm lại có mùi hương dễ chịu.
“…”
Nam Cung Phi không trả lời.
Sau đó, khi cô nhìn về phía trước, cô ấy nghiêng đầu một cách ngẫu nhiên.
“…Có phải… là nhầm lẫn…không?"
"Ngươi nói gì thế, đồ ngốc này?"
Ngươi nói đó là nhầm lẫn, sau khi đột nhiên đứng dậy và chặt hết tất cả cây cối xung quanh chúng ta?
Khi tôi nhìn Nam Cung Phi chằm chằm không nói nên lời, cô trở lại với khuôn mặt vô cảm thường ngày và ngồi xuống chỗ mà cô ấy vừa ngồi.
– Cộp cộp!
Cô lấy tay gõ nhẹ xuống bên cạnh, ra hiệu cho tôi ngồi xuống cạnh cô lần nữa.
“…Thật vô lý, nghiêm túc đấy.”
Tôi không thể không mỉm cười khi nhìn thấy cô như thế.
Khi tôi ngồi xuống bên cạnh cô, Nam Cung Phi lại dựa vào vai tôi một lần nữa và nhắm mắt lại như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tâm trạng xung quanh chúng tôi lại hòa lẫn vào màn đêm tĩnh lặng.
"…"
Nhưng có vẻ như Phiêu Nhuận Thảo vô cùng sửng sốt vì trông hắn ta khá run rẩy, sau khi chứng kiến hành động vừa rồi của Nam Cung Phi.
Mặc dù có vẻ như hắn sợ hãi nhiều hơn là ngạc nhiên…
Tôi cho rằng hắn ta sẽ ổn thôi.
Tôi không cần phải lo lắng về hắn nhiều đến thế.
Dù sao thì…
Tôi nhìn theo hướng Nam Cung Phi vung kiếm.
Ngay cả khi Nam Cung Phi tỏ ra vụng về…
…Thật ra, cô vụng về thật…
Nhưng khi nói đến vấn đề này, cô lại rất sắc sảo và nhạy cảm.
Điều này có nghĩa là bản năng và năm giác quan của cô với tư cách là một võ giả, cực kỳ nhạy bén.
Liệu tôi có thực sự sai không?
Khi tôi nói rằng giác quan hiện tại của tôi cao hơn nhiều so với Nam Cung Phi.
-Cộp!
Bỏ lại Nam Cung Phi với đôi mắt nhắm nghiền và Phiêu Nhuận Thảo đang run rẩy phía sau, tôi nhẹ nhàng tăng cường nội khí của mình.
-Soạt!
Luồng khí tỏa ra từ tâm đan điền của tôi hòa vào làn gió.
Tôi cẩn thận kiểm soát luồng khí yếu ớt, vươn tay qua những cái cây đã đổ.
****************
-Cộp!
Trong đêm tối, một người bí ẩn đi qua khu rừng một cách nhanh chóng, giẫm lên cành cây.
Mặc dù chân tay hoạt động không ngừng nghỉ, tâm trí của tên sát thủ vẫn tràn ngập những suy nghĩ phức tạp.
Thật là khó hiểu.
Đòn tấn công bằng kiếm của nữ tử đó.
Khi tên sát thủ nghĩ đến khí thế tàn bạo nhưng được kiểm soát cực tốt của cô, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống lưng gã.
…Lôi khí của cô chắc chắn là thuộc Nam Cung gia.
Lúc đầu, tên sát thủ ngạc nhiên trước vẻ đẹp của nữ tử đó.
Nhưng gã ta lại càng ngạc nhiên thêm một lần nữa, khi thấy cô vung kiếm khi nhận ra sự hiện diện của hắn.
Sau khi đi được một khoảng cách khá xa, tên sát thủ dừng lại và bắt đầu suy nghĩ.
Thật sự là lạ.
Tên sát thủ tự tin hơn bất kỳ ai trong việc che giấu sự hiện diện của mình và ẩn núp ở khu vực xung quanh.
Trong quá khứ.
Nhờ tài năng của bản thân mà lão ta có thể thoát khỏi tình huống khẩn cấp và trở thành Trưởng lão của một gia tộc.
Ta suýt bị bắt bởi một nữ tử?
Hắn cảm thấy vừa chán nản vừa sốc.
Thật là một điều rất đáng ngạc nhiên đối với một người ở độ tuổi của cô ấy.
Khi có thể vượt qua bức bình chướng của mình để trở thành một võ giả Tuyệt Đỉnh Cảnh, nhưng đây lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Sự hiện diện của tên sát thủ không thể bị phát hiện, nhưng nữ tử đó dường như bằng cách nào đó đã nhận ra sự hiện diện của lão.
Mặc dù thay vì nói cô nương đó để ý đến ta…
Cảm giác có chút khác biệt.
Nhưng kết quả vẫn như vậy.
U Linh Hắc Hổ toàn năng này lại bị… bắt bởi một võ giả khoảng hai mươi tuổi nhỉ?
Tên sát thủ này cảm thấy sợ hãi nhiều hơn là sốc.
Ta vui vẻ bước tới vì đó là yêu cầu của Thiếu gia…
Những hậu duệ hiện tại của Gia chủ rất ngần ngại khi đưa ra yêu cầu với người khác vì hoàn cảnh mà họ đang phải đối mặt.
Đưa ra yêu cầu cho người khác, có nghĩa là một ngày nào đó họ sẽ phải trả lại ân huệ vào một ngày nào đó.
Điều này rất có thể sẽ xảy ra khi Thiếu gia trở thành Thiếu chủ, hoặc thậm chí là Gia chủ trong tương lại.
Ta cũng không ngờ thiếu gia lại hỏi đến ta.
Xét đến công việc hắn ám sát những người khác, sự tồn tại của hắn là một khiếm khuyết đối với Hoàng Phủ gia, được biết đến là một gia tộc của phe Chính giáo.
Thiếu gia đến gặp tên sát thủ và tử tế đưa ra một yêu cầu cho lão, đề nghị giúp lão ta xóa bỏ quá khứ của một tên sát thủ.
Đó là lý do tại sao tên sát thủ lại chấp nhận một yêu cầu vô nghĩa như vậy.
Ta không nghĩ việc dọa một tên nhóc thiên tài trẻ tuổi lại khó khăn đến vậy.
Đó không phải là một nhiệm vụ ám sát.
Bịt miệng một thiên tài trẻ tuổi và dập tắt ý chí của họ bằng một chút bắt nạt là việc quá dễ dàng đến mức không ai phát hiện ra.
Đặc biệt là khi họ ở Tiền Tuyến.
Nhưng có một vấn đề bất ngờ xảy ra.
Tên sát thủ đến để kiểm tra tình hình hơn là thực hiện nhiệm vụ.
Vị nữ tử phát hiện ra sự hiện diện của ta là một chuyện…
Vấn đề lớn nhất chính là Chân Long mà thiếu gia của lão nhắc tới.
Tên sát thủ tự hỏi tên nhóc mang danh Chân Long vĩ đại đến mức nào, khi đánh bại Thiếu gia và đoàn tùy tùng của hắn.
…Ta không thể nhìn thấu nó.
Lão ta không thể thấy được Chân Long sở hữu bao nhiêu và những gì.
Không giống như cách lão có thể thấy vị nữ tử kia đã vượt qua bức bình chướng của chính mình.
Với tư cách là một võ giả, lão ấy không thể nhìn thấu Chân Long chỉ bằng cách quan sát.
“…Chuyện như vậy không nên xảy ra.”
Điều này ám chỉ hai điều.
Điều này có nghĩa là Chân Long có tài ẩn cảnh giới và điều khiển dòng khí đến mức ngay cả tên sát thủ cũng không cảm nhận được.
Hoặc có nghĩa là hắn ở cảnh giới cao hơn cả tên sát thủ.
Tên sát thủ bất giác cười không tin nổi khi ý nghĩ vô lý đó thoáng qua trong đầu.
“Ha, có vẻ như ta đã phát điên vì tuổi già rồi nhỉ?”
Tên kia không thể nào đủ khả năng che giấu luồng khí và sự hiện diện của mình khỏi tên sát thủ và trường hợp thứ hai thậm chí còn không thể hơn.
Có vẻ như ta không thực sự tỉnh táo, vì đã lâu rồi ta không ra ngoài làm việc.
Công bằng mà nói, đã vài năm trôi qua kể từ lần cuối lão ấy ra ngoài để thực hiện một nhiệm vụ nào đó.
Nên cũng dễ hiểu khi cơ thể già cối của lão ta lại mắc sai lầm.
“…Ta nên quay lại trước và tìm thời điểm tốt hơn-”
“Ồ, rõ ràng là vậy nhỉ-?”
Khi nghe thấy giọng nói từ phía sau, tên sát thủ mở to mắt và vung nắm đấm không chút do dự.
Lão ta vung nắm đấm được bọc bởi nội khí với tốc độ của gió cuốn.
-Rộp!
Nhưng cánh tay của lão ấy đã bị người kia tóm lấy trước khi lão có thể đạt được mục đích.
-Vù!
Hơn nữa, luồng khí quanh cánh tay của lão ta thậm chí còn không thể hoàn thành nhiệm vụ của nó, mà bị phân tán trong không khí dưới dạng một làn gợn sóng xung kích lan ra chung quanh.
“Làm sao mà ngươi…”
Tên sát thủ bắt đầu toát mồ hôi hột khi nhìn chằm chằm vào người đã tóm lấy cánh tay mình.
Mặc dù người đó có vẻ mặt dễ chịu.
“Ta không nghĩ một lão già như ông lại ra ngoài đi dạo vào lúc đêm muộn thế này.”
-Rụp!
Tên sát thủ dần cảm thấy áp lực lớn hơn ở chỗ cánh tay bị giữ lại.
…Ngươi…!
Áp lực mà lão ta cảm thấy mạnh hơn nhiều so với những gì lão nghĩa.
Sau đó, đôi mắt đen thâm thúy của thiếu niên kia đang nhìn chằm chằm vào tên sát thủ đang bối rối, bắt đầu dần chuyển sang xích sắc.
Xích sắc đó rất đậm và rực rỡ đến mức gần như đáng sợ.
Sau khi thấy hắn ta bắt đầu mỉm cười nhẹ và cảm nhận luồng khí dữ dội của hắn.
Tên sát thủ nhận ra có điều gì đó không ổn, nhưng thiếu niên kia vẫn hỏi một câu với giọng điệu như vậy.
“Lão thử nhà Hoàng Phủ có liên quan gì đến ta nhỉ?"
{thử: chuột}
Một ngọn lửa bùng lên dữ dội khi hắn ta cất tiếng đặt câu hỏi.
…