Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 241. 1: Lão thử
Chương 241.1: Lão thử (1.1)
Thiên Long Võ Quán.
{‘Thần Long Võ Quán’ – đổi thành – ‘Thiên Long Võ Quán’}
Một võ quán được thành lập để đào tạo kiếm giả chiến đấu với ma vật sau Huyết Tai do Huyết Ma gây ra.
Võ quán đã ghi lại mọi sự xuất hiện, đặc điểm, điểm yếu và chiến lược đối phó của mọi ma vật.
Những thông tin này được công khai cho tất cả võ sinh của võ quán và thậm chí còn có những người hướng dẫn võ sinh về những chủ đề này.
Nghe có vẻ khá hay, nhưng…
Ừm, ý tôi là, nơi này cũng không hẳn là một nơi tệ…
Dù thế nào đi nữa, ở Trung Nguyên hiện tại, các võ giả chiến đấu với ma vật nhiều hơn là đối kháng với nhau.
Nên việc giáo dục mọi người về vấn đề này cũng không tệ.
Nhưng vấn đề là…có thực sự cần thiết phải đến đó không?
Học võ công trong gia tộc của mình là điều đáng mong muốn và nếu không có đặc quyền này.
Những thứ xa xỉ như chuyện theo học tại võ quán là không thể.
Đó là nơi mọi người đều tự làm mọi thứ.
Điều này có nghĩa là những người không có lý lịch vững chắc không thể đặt chân vào đó.
Nếu không có lời mời từ võ quán, ngươi không thể tham dự và ngay cả khi có lời mời…
Nếu không đáp ứng các tiêu chí cụ thể, ngươi cũng không thể vào được.
Điều này có nghĩa là chỉ những người thuộc dòng dõi danh giá hoặc hậu duệ trực hệ của họ mới vào đó được.
Vì các thành viên của gia tộc danh giá đã được huấn luyện để chiến đấu với ma vật tại gia.
Hơn nữa, Thiên Long Võ Quán không phải là nơi duy nhất đào tạo kiếm giả.
Hiện đã có hai võ quán như vậy ở Sơn Tây và một số võ quán khác được thành lập ở mỗi khu vực theo sự chấp thuận của Liên Minh Võ Lâm.
Không có lý do đặc biệt nào khác khiến nhiều người cố gắng theo học Thiên Long Võ Quán, mặc dù biết sự thật này.
…Chủ yếu là để giữ danh dự và tạo dựng mối quan hệ.
Điều đó là hiển nhiên.
Người ta nói rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống là xây dựng các mối quan hệ.
Hơn nữa, đối với một người xuất thân từ gia tộc danh giá, những mối quan hệ này có ý nghĩa tối quan trọng.
Tốt nghiệp từ võ quán vĩ đại nhất, Thiên Long Võ Quán cho phép người ta xây dựng các mối quan hệ cùng với việc học một số kiến thức chính trị.
Điều này cho thấy nơi này có nhiều mục đích phục vụ đến mức nào.
Điều này quan trọng đến mức ngay cả vị phụ thân, thường thờ ơ với những vấn đề này, cũng đã gửi tất cả con cái mình đến đó.
Nếu như tôi nhớ lại những rắc rối mà Cửu Hy gây ra, tôi sẽ không gửi thêm đứa nhóc nào đến đó nữa.
Nhưng phụ thân, có vẻ thờ ơ, đã gửi tất cả các con mình đến đó như thể ông không quan tâm.
Sinh ra trong một gia tộc danh giá, người ta không thể đơn giản lựa chọn chuyện không đi.
Nhất là khi họ muốn trở thành Thiếu chủ của gia tộc.
…Ban đầu, tôi định bỏ trốn.
Khi tôi hồi quy, tôi đã có kế hoạch trốn thoát trước khi đến Thiên Long Võ Quán.
Nhưng bằng cách nào đó, tôi lại rơi vào tình huống không thể trốn thoát được.
Đây là việc của riêng tôi nên không thể làm gì được.
Nhưng xét theo tình hình hiện tại, tốt nhất là tôi nên lấy lại món đồ đó từ tầng hầm.
Người ta chỉ có thể phát hiện ra nó sau khi Thiên Ma xuất hiện, nên việc lấy nó sẽ không quá khó khăn, đúng không?
Tôi biết làm như vậy là không đúng, nhưng tôi tự nhủ rằng sẽ không sao cả.
“…Có… chuyện…gì…vậy?”
Nhận thấy sự bồn chồn của tôi, Nam Cung Phi, đang dựa vào tôi, khẽ mở mắt ra và nhẹ nhàng hỏi.
“Không có gì đâu. Ta chỉ nhớ ra một điều khó chịu thôi.”
Tôi nên làm gì?
Thiên Long Võ Quán có thể giam giữ tôi tới hai năm, ít nhất là một năm.
Đối với giới trẻ thượng lưu, đây có thể là một kỳ nghỉ hoặc cơ hội để những hậu duệ trực hệ gặp gỡ nhau.
Nhưng với tôi, đó chỉ là sự lãng phí thời gian.
Kiến thức ở đó thực sự có thể có ích như thế nào?
Sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể chọn ra những gì cần thiết và trốn thoát.
Tất nhiên rồi…
Tôi vẫn chưa hết lựa chọn.
Tôi không hề không có lựa chọn nào khác.
Chỉ là hơi, không, cực kỳ khó chịu khi làm vậy.
Chậc.
Bỏ qua mối lo ngại đó, tâm trí tôi không chỉ nghĩ đến vấn đề này.
Tại sao lại sớm thế?
Tôi có thắc mắc về thời gian mở cửa của Thiên Long Võ Quán.
Nó không mở cửa hằng năm như giải đấu Long Phượng, mà chỉ mở vào một thời điểm nhất định và tôi dám chắc rằng vẫn còn khá lâu nữa cho đến khi thời điểm đó đến.
Ít nhất thì cũng phải là mùa đông chứ…?
Ài.
Trong lúc suy ngẫm, tôi nhìn Nam Cung Phi đang dựa vào tôi, nhận ra tại sao mọi thứ lại diễn ra theo hướng này.
“Có phải vì lễ đính hôn không?”
Lễ đính hôn tại Nam Cung gia ở An Huy mà tôi dự định tổ chức ngay sau khi hoàn thành công việc ở Tiền Tuyến.
Có vẻ như quyết định đó đã được đưa ra sau khi được cân nhắc kỹ lưỡng.
Tôi đoán điều đó có nghĩa là buổi lễ không thể bị trì hoãn thêm nữa.
"…Hừm."
Tôi nhìn Nam Cung Phi với vẻ mặt kỳ lạ.
Không phải vì tôi cảm thấy miễn cưỡng khi đính hôn với Nam Cung Phi sau ngần ấy thời gian.
Đã quá muộn để tôi cảm thấy như vậy và mọi thứ đã quá khác biệt.
“…Giờ nghĩ lại thì.”
Không phải cô ấy cũng phải vào võ quán sao?
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
Nam Cung Phi không theo học ở võ quán trong kiếp trước của tôi.
Điều này cũng công bằng thôi, vì nếu một người như Nam Cung Phi vào võ quán, thì chuyện cô ấy trở nên nổi tiếng là điều không thể tránh khỏi.
Dù là về vẻ đẹp hay tài năng của cô, câu chuyện về cô ấy sẽ lan truyền.
Nếu tôi nghĩ đến tuổi của cô thì thời điểm để cô vào võ quán qua từ lâu rồi.
Nam Cung Phi năm nay đã ngoài tuổi hai mươi.
Điều này có nghĩa là cô đã đủ tuổi để theo học tại võ quán vào lần gần nhất nó mở cửa.
Có phải Nam Cung gia đã trì hoãn việc này không?
Thay vì trì hoãn, sẽ chính xác hơn khi nói rằng cô không được cử đến, vì cô ấy đã không theo học trong kiếp trước của tôi.
Bây giờ nhìn lại, quả thực có vẻ kỳ lạ.
Vào thời điểm đó, cho dù đó là sự khét tiếng trong tương lai của Nam Cung Phi hay vai trò của cô trong sự sụp đổ của gia tộc mình, tôi cũng không quá quan tâm.
Không có người sáng suốt nào sẽ gia nhập Ma giáo.
Hơn nữa, khi một võ giả từ phe Chính giáo đào tẩu sang Ma giáo, thường sẽ dẫn đến sự diệt vong của chính gia tộc họ.
Chỉ có điều trường hợp của cô ấy khá bất ngờ vì cô xuất thân từ Tứ đại gia tộc.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô.
Nữ tử nhắm mắt dựa vào vai tôi, đã trải qua điều gì trong kiếp trước khiến cô ấy phát điên và tàn sát huyết mạch của mình?
Đến thời điểm này, tôi bắt đầu tò mò về những điều đó.
Mặc dù trong kiếp trước, tôi không hề tò mò về bất kỳ vấn đề nào trong số này.
Tôi đã bị đặt vào một tình huống mà tôi phải bám lấy cô ấy dù tôi có thích hay không.
Ngạc nhiên hơn là tôi không hề tò mò về cuộc sống của Ma Kiếm.
Tôi đoán là vì cuộc sống của tôi đã bế tắc rồi, nên tôi chẳng muốn bận tâm tới nỗi bất hạnh của người khác nữa.
Sau khi ngắm nhìn Nam Cung Phi, tôi chuyển ánh mắt sang vầng nguyệt treo lơ lửng trên màn đêm.
Đó không phải là nguyệt viên cũng không phải nguyệt nha.
Vầng nguyệt dừng lại giữa chừng và tỏa sáng rực rỡ.
Ngươi đã sống một cuộc sống như thế nào?
Đến lúc này, tôi hơi hối hận vì đã không hỏi cô ấy câu hỏi như vậy vào lúc đó.
Sau một lúc ngắm trăng, tôi cố tình ho khan vài tiếng.
Tôi lại lảm nhảm rồi đây.
Thật vô nghĩa.
Chẳng có gì ngoài sự lan man.
Việc tôi vô tình lục lại những ký ức đã bị chôn vùi và nghĩ về chúng chính là định nghĩa của sự vô nghĩa.
“Ngươi cũng nên thức dậy đi và…Hả?”
Tôi định đánh thức Nam Cung Phi.
Nhưng Nam Cung Phi đang ngủ gật trên vai tôi, đã thức dậy vào lúc không hay và đang nhìn về phía trước.
“…Cái gì thế, ngươi đang làm gì thế?”
“…”
Tôi gọi Nam Cung Phi một cách bối rối, nhưng cô vẫn tiếp tục nhìn về phía trước.
-Xiiii…
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy Lôi khí của Nam Cung Phi dần dần tích tụ.
-Roẹt!
“…Ể!?”
Phiêu Nhuận Thảo ngồi cạnh tôi, vẫn im lặng cho đến lúc này, giật mình khi Nam Cung Phi đột nhiên phóng thích ra Lôi khí.
“Ngươi đột nhiên làm gì thế?”
Tôi cố hỏi cô thêm lần nữa, nhưng Nam Cung Phi ngay lập tức rút kiếm ra và vung nó trước mặt cô vì dường như cô ấy không nghe thấy tôi nói gì.
-Xoẹt!
"Ugggg!"
Kiếm khí của cô được tăng cường bằng Lôi khí chém xuyên qua nhiều cái cây xung quanh cô.
Chỉ với một nhát chém.
Hàng chục cây cối đã bị đốn hạ chỉ bằng một cú vung, dọn sạch một không gian rộng lớn.
Điều này cho thấy Nam Cung Phi đã tiến bộ đến mức nào.
“Này! Ngươi đột nhiên làm gì vào lúc đêm muộn thế này thế!?”
Tôi không thể hiểu nổi tại sao Nam Cung Phi lại phản ứng theo cách này.
Tôi kiểm tra xung quanh để đề phòng có con ma vật nào ở gần chúng tôi, nhưng tôi không phát hiện ra sự hiện diện nào cả.
Ngay từ đầu, việc Nam Cung Phi nhận ra sự hiện diện của ma vật trước cả tôi là điều vô lý.
…