Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 239. 2: Tiền Tuyến
Chương 239.2: Tiền Tuyến (9.2)
“Lũ khốn nạn điên rồ…!
Ngoài ra còn có một tên đang nổi cơn thịnh nộ.
Cái tên đó là…?
Có một lúc, tôi cố gắng nhớ lại hắn ta là ai, nhưng rồi tôi nhanh chóng nhớ ra.
Hắn là một trong những võ giả của Liên Minh Võ Lâm, người được Cửu Tiết Diệp mang đến.
Đúng rồi, tên khốn đã ngất xỉu khi nhìn thấy mặt tôi.
Nếu tôi nhớ không nhầm thì tên hắn ta là Phiêu Nhuận Thảo.
“Nhưng tại sao hắn lại hành động như thế?"
Khi đến gần hơn, tôi cũng nhận ra những người khác.
Những kẻ xa lạ đó đều mặc y phục giống như y phục của Liên Minh Võ Lâm, cũng giống như Phiêu Nhuận Thảo.
Tên nam nhân đứng ở phía trước nhóm đang nói chuyện với Phiêu Nhuận Thảo.
“Phiêu hữu… Lần trước, chúng ta-”
"Phiêu hữu, ngươi nói thế ư? Đừng có nói vớ vẩn nữa!"
Biểu cảm của Phiêu Nhuận Thảo trở nên nhăn nhó như thể hắn không có ý định lắng nghe tên nam nhân đó nói tiếp.
Không hề nao núng, tên nam nhân kia tiếp tục nói với giọng điệu mâu thuẫn.
“Ài, tình huống như vậy chúng ta đều bất lực cả, một người như Phiêu hữu làm sao có thể không có lòng cảm thông chứ?”
Nghe những lời này, một đường gân nổi lên trên cổ Phiêu Nhuận Thảo.
“Bất lực? Làm sao ngươi có thể coi đó là tình huống mà ngươi bất lực?"
Khuôn mặt của Phiêu Nhuận Thảo nở một nụ cười khó tin.
“Ngươi dùng ta làm mồi nhử để các ngươi chạy trốn, hiện tại nói là các ngươi bất lực?”
“Ngươi nên biết xấu hổ… Bỏ lại đồng đội làm mồi nhử, lại tới đây gặp ta, ngươi không biết xấu hổ sao?"
Nghe từng câu mà Phiêu Nhuận Thảo nói, tôi bắt đầu hiểu được tình hình.
Những chuyện như thế này xảy ra thường xuyên.
Điều này thường xảy ra như cơm bữa ở Tiền Tuyến.
Sống sót bằng cách hy sinh đồng đội làm mồi nhử vẫn là chuyện thường thấy.
Con người xảo quyệt hơn ngươi nghĩ rất nhiều.
Tôi tự hỏi có bao nhiêu người vẫn bám víu vào đức tin của mình là thành viên của phe Chính giáo, khi phải đối mặt với cái chết sắp xảy ra.
Đã chứng kiến vô số hành động đê hèn, những sự việc như vậy dường như bình thường với tôi.
Con người còn quỷ quyệt hơn cả ma vật.
Người ta không thể để bụng những chuyện tầm thường như vậy.
Đó chính là thực tế ở Trung Nguyên.
Vậy thì tên khốn đó nên quay lại và…
“Ta sẽ không quay lại nữa.”
"Hả?"
Tôi nhất thời ngẩn người khi nghe những lời của Phiêu Nhuận Thảo vừa nói.
Tên khốn đó vừa nói gì thế?
“Ta sẽ không quay lại nơi đầy rác rưởi như ngươi đâu. Ta thà ở lại đây và…!”
Các thành viên của Liên Minh Võ Lâm đều sửng sốt khi nghe tiếng hét đầy tức giận của Phiêu Nhuận Thảo.
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt của họ, tôi chắc chắn rằng họ đang rất mâu thuẫn.
Tôi cũng cảm thấy như vậy.
Sau khi chứng kiến toàn bộ sự việc, tôi lên tiếng, cố kiềm chế cơn tức giận của mình.
“Với sự cho phép của ai?”
“…Ah!”
Cùng với Phiêu Nhuận Thảo, các thành viên của Liên Minh Võ Lâm đều giật mình khi nhìn thấy tôi.
Có vẻ như họ biết tôi là ai.
“Chân Long.”
“Này mấy tên các ngươi, ta không bảo mấy tên các ngươi rằng gọi ta bằng tên à? Ta thề là ta đã tử tế thông báo cho mấy tên khốn đã đến thăm ta từ lần trước rồi mà?”
Tôi đảm bảo không để lại bất kỳ vết sẹo nào cho chúng. Tôi đã vô cùng nhân nhượng.
“T-Ta xin lỗi, Cửu ca! Chỉ là một lỗi nhỏ thôi mà?”
“Cũng tốt thôi, nhưng sao ngươi lại phải vật lộn để đưa hắn trở về trong khi ngươi đã đi xa đến thế này? Ngươi không thể tự mình làm được gì sao?”
“Ờ….. về chuyện đó…”
Họ không thể đưa ra câu trả lời và chỉ tiếp tục do dự.
Họ thực sự là những tên khốn vô dụng.
Nếu hắn ta không hợp tác, thì đơn giản thôi, họ chỉ cần đánh hắn ngất thôi.
Tôi thề là họ luôn hành động như những thành viên thực sự của phái Chính giáo chỉ vì những chuyện cỏn con như thế này.
"Ngươi cũng vậy."
“V-Vâng?”
“Họ đã tới đón ngươi rồi, thì ngươi nên quay về đi.”
Phiêu Nhuận Thảo tránh nhìn vào mắt tôi khi nghe thấy tôi nói vậy.
Tên khốn nạn này—.
“Này, ta đã bảo các ngươi đi rồi mà?”
"Hả?"
“Bọn khốn nạn vô nhân đạo đó… chúng…”
Phiêu Nhuận Thảo cắn môi, rõ ràng vẫn còn tức giận, nhưng nhìn hắn như thế này, tôi chỉ có thể thở dài.
“Thì sao?”
"Cái gì…?"
“Là ngươi bị ngược đãi hay là bọn khốn nạn đó làm gì ngươi, ta có cần phải biết không?”
“Đó không phải là điều ta muốn…”
“Nếu đó không phải là điều ngươi muốn nói, vậy thì là gì? Nếu có điều gì đó khiến ngươi tức giận, hãy tự giải quyết. Thứ trên hông ngươi có phải là đồ gãi lưng không? Ý ngươi là ngươi sẽ không đi? Thôi biến đi cho khuất mắt.”
“…”
Tại sao hắn ta chỉ nói mà không dám làm, trong khi hắn có một thanh kiếm hoàn hảo thế kia?
“…Ta là võ giả. Võ công… không nên dùng vào việc như thế này…”
"Ngươi nói nhảm quá. Những tên nhóc như ngươi, chẳng có gì, mà lại luôn có xu hướng tin tưởng sâu sắc vào điều gì đó."
Giống như Cửu Tiết Diệp vậy, tôi tự hỏi tại sao họ lại như vậy.
Phiêu Nhuận Thảo hơi nhíu mày trước câu nói của tôi.
“Cửu ca nói hơi quá rồi đấy.”
“Tất nhiên là thế rồi, ta làm thế để ngươi cảm thấy như vậy mà?"
Biểu cảm của Phiêu Nhuận Thảo trở nên tệ hơn khi tôi tiếp tục mắng mỏ hắn ta.
Nhìn vào khuôn mặt hắn, tôi tiếp tục nói.
“Và ý ngươi là ngươi ở lại sao? Ngươi nghĩ chỉ có một hoặc hai tên khốn đến đây giống ngươi thôi sao?"
“Cửu ca nói vậy là có ý gì thế…?"
Cửu Tiết Diệp không chỉ mang theo một hoặc hai người và cũng không chỉ có một mình hắn ta mang theo mấy tên võ giả đó.
Một số người trong số họ đến từ Liên Minh Võ Lâm và một số khác cũng bị đối xử tệ bạc, giống như Phiêu Nhuận Thảo.
Điều này có nghĩa là Phiêu Nhuận Thảo không phải là người đầu tiên rơi vào tình huống như vậy.
“Nếu không đi thì ngươi sẽ làm gì, ngươi có định ở lại không?"
“…Nếu Cửu ca cho phép… Ta sẽ ở lại đây và hỗ trợ…”
“Ta đã nói rồi, ta sẽ không cho, tại sao ngươi lại tự mình mơ tưởng tới chuyện đó?"
“…”
"Ngươi sẽ đạt được điều gì khi ở lại? Chúng ta đang phải vật lộn để trả tiền lương cho mọi người và ngươi chỉ là một cái miệng ăn khác."
Phần đó là nói dối.
Tôi thậm chí còn không phải là người chịu trách nhiệm trả lương.
Với lại Cửu gia đã trả lương hậu hĩnh cho các võ giả về mặt này.
Đến mức tin đồn về việc phụ thân đưa tiền cho kiếm đội bắt đầu lan truyền.
Tuy nhiên, có vẻ như Phiêu Nhuận Thảo không hề có ý định lùi bước ngay cả sau khi nghe lời tôi nói.
“Ta không cần tiền lương."
Tôi hơi ngạc nhiên trước câu trả lời kiên quyết của hắn ta.
“…Ngươi không cần tiền lương ư?"
“Đúng vậy… Ta chỉ không muốn dính líu đến Liên Minh Võ Lâm khi ta còn ở Tiền Tuyến.”
Biểu cảm của Phiêu Nhuận Thảo kiên định như thể hắn đã quyết định rồi.
“Vì vậy, nếu Cửu ca cho phép… Ta sẽ…”
"Vì thế…?"
"Hửm?"
“Ý của ngươi là ngươi không muốn quay về, mà muốn ở lại đây. Ngươi đang xin phép ta ở lại đây để làm việc miễn phí à?”
“H-Hả? Làm việc…? Đ-Đúng vậy."
Phiêu Nhuận Thảo nói lắp bắp, dừng lại một lúc sau khi nhận thấy điều gì đó kỳ lạ trong câu nói đó, rồi không bận tâm lắm mà vội vàng gật đầu ngay sau đó.
Có lẽ hắn ta nghĩ rằng tôi đã bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Sau khi giả vờ suy nghĩ một lúc, tôi quay sang nói với Phiêu Nhuận Thảo.
“Vậy ngươi có đồng ý ký một thỏa thuận không? Những chuyện như thế này nên được giải quyết một cách chính thức."
“…Ah! V-Vậy là Cửu ca cho phép ta ở lại à?”
“Không cần phải xin phép khi chúng ta đã gần gũi thế này. Vậy, ngươi sẽ ký một thỏa thuận, đúng không?”
“Đ-Đúng vậy. Chỉ cần Cửu ca để ta ở lại đây….”
Từ ‘tên chết tiệt’ và ‘tên khốn nạn’ giờ hắn được gọi là ‘chúng ta’ nhưng Phiêu Nhuận Thảo dường như không để ý đến điều đó.
Chứng kiến sự quyết tâm của Phiêu Nhuận Thảo, tôi mỉm cười rạng rỡ và gật đầu.
“Được rồi. Lát nữa đi thảo luận chi tiết quan trọng với Phó trưởng… À, đúng rồi, vừa rồi chúng ta đang nói chuyện gì thế?"
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi và vui vẻ với Phiêu Nhuận Thảo, tôi chuyển sự chú ý của mình sang các thành viên của Liên Minh Võ Lâm.
“Vậy thì đó là gì nhỉ?”
“Cửu đại hiệp gửi thư yêu cầu đến đón võ giả của Liên Minh Võ Lâm mà ngài đang bảo vệ, vì vậy chúng ta đã đến…”
“À, đúng rồi. Ta đã làm thế, đúng không?”
Nhờ câu trả lời của tên nam nhân kia, tôi đã có thể nhớ lại.
Tôi gật đầu và nói trong khi nhìn chằm chằm vào nhóm người trước mặt.
“Vậy, ai là người chịu trách nhiệm cho việc ngược đãi 'tiểu đệ của chúng ta’?”
“Xin thứ lỗi?”
“Ta đang hỏi ai phải chịu trách nhiệm về việc ngược đãi 'tiểu đệ’ của chúng ta.”
“Cửu ca… đột nhiên ngươi nói gì vậy?”
“Ta nghe nói mọi người đều bỏ chạy sau khi dùng hắn làm mồi nhử?”
“Không, đợi đã! Ý Cửu ca là gì!?”
“Ta đang hỏi ai đã làm điều đó… Ồ, tất cả các người sao? Công bằng mà nói, điều đó sẽ khiến bản thân ta dễ dàng hơn nhiều, vì ta rất khó khăn khi phải chọn ra một người.”
“Đ-Đợi đã, Cửu ca…! Không, Cửu đại nhân! Tại sao ngươi lại hành động như vậy?!”
-Rắc!
Khi tôi tiến lại gần hơn và giơ tay ra, Phiêu Nhuận Thảo, người vẫn đang quan sát từ bên ngoài, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Có chuyện gì xảy ra đột ngột thế này…?
Hắn ta có vẻ bối rối trước sự thay đổi thái độ đột ngột của tôi.
Nhờ vậy mà, Phiêu Nhuận Thảo không để ý đến Cửu Tiết Diệp đang cố thoát khỏi vòng tay của Phó trưởng từ phía sau.
Cửu Tiết Diệp có vẻ tuyệt vọng, hai mắt hắn hướng về phía Phiêu Nhuận Thảo.
– Chạy đi!
Nhưng những lời mà hắn hét lên một cách hết sức tha thiết đó lại không đến được tai Phiêu Nhuận Thảo.
{+ 1 nô lệ}
…