Thanh Mai Trúc Mã Của Đệ Nhất Thiên Hạ - Chương 239. 1: Tiền Tuyến
Chương 239.1: Tiền Tuyến (9.1)
Sau khi chơi đùa với bọn khốn Hoàng Phủ gia kia, tôi đi lang thang một lúc trước khi trở về căn lều của mình.
“Sáng sớm thế này mà đệ đi đâu thế?”
Tôi tình cờ gặp Cửu Hy đang đẫm mồ hôi vì luyện tập.
Có vẻ như vận may của tôi hôm nay tệ hơn thường lệ, lại gặp phải Cửu Hy.
“Như thường lệ.”
“Ồ, cuộc đi dạo của đệ à?”
“Gọi đó là đi dạo thì nghe có vẻ đa cảm.”
"Tỷ tỷ của đệ đôi khi cũng đa cảm đấy, tiểu đệ ạ.”
Nghe những lời nói của Cửu Hy, môi tôi tự nhiên cong lên thành một nụ cười.
“Hôm nay tỷ và mấy trò đùa nhảm nhí của tỷ còn tệ hơn bình thường nữa…”
Đúng vậy.
“…Tiểu đệ, ta thấy đệ đã lẫn lộn suy nghĩ và lời nói rồi.”
“Ồ, đó là một sai lầm.”
Gần đây, miệng tôi đã gây ra rất nhiều rắc rối.
Có phải vì tôi đã hấp thụ quá nhiều Ma khí không?
“Ôi, ta thấy đau lòng khi thấy miệng đệ đệ ta ngày càng lỏng lẻo hơn”
“…Ta không nghĩ là tỷ biết, nhưng miệng ta vẫn luôn như thế này. Mặc dù có lẽ không tệ bằng miệng tỷ đâu.”
“Ồ, vậy sao? Đệ muốn đánh nhau sao?”
Cửu Hy mỉm cười nói, trên người tỏa ra một luồng khí uy áp dày đặc lan ra chung quanh.
Cảm thấy như vậy, tôi không khỏi bật cười vì không tin nổi.
Cô đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều trong thời gian này.
Giống như để chứng minh rằng mình thực sự được định sẵn sẽ trở thành Kiếm Hậu tiếp theo, sau Mai Hoa Kiếm Nữ.
Tiềm năng của Cửu Hy không ngừng tăng lên mà không biết cách dừng lại.
Hơn nữa, cô ấy vừa có nỗ lực vừa có tài năng nên không có gì ngạc nhiên khi thấy cô ngày càng mạnh mẽ hơn.
Nhưng nếu có một điều tôi mong muốn, thì đó là cô ta sẽ nhận danh hiệu Cuồng Kiếm thay vì Kiếm Hậu, vì điều đó hợp với cô ấy hơn nhiều…
Dù có nhìn thế nào đi nữa thì danh hiệu Kiếm Hậu cũng không phù hợp với tính cách đó của cô.
Ngươi biết đấy, ta cảm thấy điều đó không đúng.
Khi luồng khí uy áp của cô ấy dần bao trùm xung quanh, tôi cảm thấy một luồng nhiệt nhẹ đang hòa vào.
Cửu Hy đang âm thầm tỏa ra nhiệt lượng.
Nhận thấy điều này, tôi thở dài.
“Và tỷ nghĩ tỷ có thể làm được gì trong trạng thái đó?"
Cô vừa mới đi tập về nên chắc chắn sẽ không cố gắng đấu tay đôi với tôi.
Cửu Hy mỉm cười như thể cô ấy cảm động trước câu nói của tôi.
“Đệ đệ, đệ đang lo lắng cho tỷ tỷ mình sao?"
Tôi sắp phát điên mất.
Quyết định không nghe thêm bất kỳ điều vô lý nào của cô nữa, tôi lắc đầu.
Gần đây, cô ấy hay cãi nhau với tôi vì những chuyện nhỏ nhặt.
Kể cả không phải vì chuyện này, thì sau này cô vẫn sẽ la mắng tôi thôi.
Rõ ràng là cô sẽ mắng tôi nếu biết chuyện tôi gây ra, nên tôi phải rời đi trước khi chuyện đó xảy ra.
– Rộp!
Tôi bước ngang qua luồng khí uy áp của Cửu Hy và nhiệt lượng đang bao trùm lấy xung quanh.
– Bụp!
– Rắc!
“…!”
Khi tôi tỏa ra một gợn sóng khí bằng bước chân của mình, bỗng chốc luồng khí uy áp và nhiệt lượng xung quanh tan biến theo gió.
Khuôn mặt của Cửu Hy tràn đầy vẻ kinh ngạc, nhưng tôi vẫn không dừng bước.
Tôi không biết cô sẽ làm gì với tôi nếu tôi ở lại lâu hơn.
“…Lần sau, hôm nay ta bận vì phải trực."
“Đệ thật biết cách nói năng khéo léo.”
Thay vì tức giận với hành động của tôi, Cửu Hy lại cười lớn.
Nếu là trước đây, cô ấy đã đánh tôi để tôi cố gắng sửa sai rồi.
"Hôm qua tỷ không trực ca à?”
"Vậy?"
“Vậy mà bây giờ tỷ lại ở đây, đang luyện tập?”
“Điều đó thì có liên quan gì? Trực ca chỉ là công việc, còn luyện tập là cuộc sống của một võ giả.”
Tôi gật đầu đáp lại lời của Cửu Hy.
Sẽ thật tuyệt nếu tên ngốc Cửu Tiết Diệp có thể học được đôi điều từ Cửu Hy.
Mặc dù bản thân tôi cũng chưa học được điều nào.
Nhưng tôi quyết định bỏ qua phần đó, vì đôi khi người ta phải ích kỷ trong cuộc sống.
“Đệ sẽ đi vào ban đêm phải không?”
“Ta thích buổi trưa, nhưng có người đã ra lệnh cho ta phải đi vào ban đêm.”
“Ồ, đêm thì tốt hơn, thời tiết cũng đẹp hơn.”
“…Từ khi nào mà chúng ta lại phải quan tâm đến thời tiết đến vậy?”
Nghe thấy lời phàn nàn của tôi, Cửu Hy cười khẽ rồi quay đầu đi về hướng ngược lại.
Nó hướng về nơi Ngũ kiếm đội thường tập luyện.
Xem ra Cửu Hy còn phải rèn luyện nhiều hơn nữa.
“Kẻ điên.”
Cô lại định đi tập luyện à?
Lúc này, tôi tin chắc rằng cô đã phát điên vì luyện tập.
****************
Ngay khi trở về khu lều trại, tôi đi tìm Mạc Dung Hy Á.
Cô ta sống trong lãnh thổ thuộc phạm vi của Cửu gia, nhưng khu vực này lại thuộc quyền quản lý của Mạc Dung gia.
Như để chứng minh cho điều đó, hầu hết mọi người ở đây đều mặc y phục của Mạc Dung gia.
Cũng như luồng khí sắc bén lan tỏa khắp xung quanh, tựa như một thanh kiếm được tra vỏ kỹ lưỡng – một đặc trưng không thể nhầm lẫn của Mạc Dung gia.
Khi tôi bước vào bên trong, liền nhận thấy ánh mắt chăm chú của họ…
“Xin chào Cửu thiếu gia.”
Một người hộ vệ từ Mạc Dung gia đã chào đón tôi, dường như đang đợi tôi đến.
“Thật mừng khi thấy ngươi. Ngươi không còn làm thế nữa, phải không?”
"…Ha ha."
Trước đây, họ vẫn thường xuyên kiểm tra tôi nhưng gần đây họ đã ngừng làm vậy.
Có lẽ là vì lần đó tôi đã phát bực.
Hoặc Mạc Dung Hy Á có thể chỉ thị cho họ không cần làm điều đó nữa.
Dù sao đi nữa, tôi vẫn vui miễn là họ không làm phiền tôi.
“Mạc Dung tiểu thư có ở đây không?"
Tôi ngay lập tức hỏi về tung tích của Mạc Dung Hy Á, khiến cho biểu cảm của người hộ vệ có chút dao động.
“… Mạc Dung tiểu thư hiện không có ở đây ư?”
"Đúng."
“Lúc này Mạc Dung tiểu thư có thể ở đâu nếu không ở trong trại?"
“…”
“Ngươi không thấy lấy chuyện đó làm cái cớ là kỳ quặc sao?"
Mạc Dung Hy Á hiếm khi ra ngoài săn ma vật, cô dành phần lớn thời gian để luyện tập hoặc ở trong trại.
Ngoài ra, cô ta thỉnh thoảng ghé thăm căn lều của tôi để trò chuyện.
Có những lúc như thế này, họ nói với tôi rằng cô không có mặt và lời giải thích của họ ngày càng thuyết phục hơn.
“Ha ha, Mạc Dung tiểu thư lại hờn dỗi nữa à?”
Có lẽ cô ta không muốn nhìn thấy mặt tôi lúc này.
Vì thế mà, Mạc Dung Hy Á nhốt mình trong lều và không chịu ra ngoài.
Tôi đã từng xông vào và kéo Mạc Dung Hy Á ra ngoài và cô ta đã nói gì nhỉ?
…Mạc Dung Hy Á giận tôi vì tôi quên gặp cô ta chỉ vì bận tập luyện?
Chuyện đó đại khái là như thế.
Mặc dù đúng là lỗi của tôi, nhưng tôi không hiểu tại sao Mạc Dung Hy Á lại chọn cách im lặng và nhốt mình lại.
Thay vì trút ra những lời chỉ trích cay độc như cô vẫn thường làm với bất kỳ ai khác.
Lần này tôi có nên xông vào lần nữa không?
Tôi đã suy nghĩ, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi quyết định không làm vậy.
Đầu tiên, tôi biết phải có lý do nào đó đằng sau hành vi của cô ta và thứ hai, điều đó đơn giản là quá phiền phức.
“Chậc.”
Tôi quay lưng lại với căn lều của Mạc Dung Hy Á, quyết định bước đi.
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của cô bên trong.
Mạc Dung Hy Á thực sự là người mà tôi hiểu ít nhất.
“Chúc Cửu thiếu gia trở về bình an.”
“Chỉ cần bảo Mạc Dung tiểu thư ăn thôi. Cô gầy đi mỗi lần ta gặp cô ấy.”
“Vâng, ta sẽ chuyển lời này tới tiểu thư khi ngài ấy trở về.”
“Ta chắc rằng điều đó cũng không dễ dàng với ngươi.”
…Không cần phải diễn kịch nữa, rõ ràng là cô ta đang ở bên trong.
Tôi để Mạc Dung Hy Á yên và quay trở lại lãnh thổ thuộc quản lý của Cửu gia.
Đã gần đến giờ ăn trưa và cũng là lúc Nam Cung Phi thức dậy và đợi tôi.
Giờ nghĩ lại thì, lá thư chắc sẽ sớm đến thôi.
Thật hiếm khi nhận được nhiều lá thư cùng một lúc, nhưng lần này tôi đã lường trước được điều đó.
Có tin tức về các sự kiện xảy ra trong gia tộc, được gửi từ Cửu gia, cũng như thông tin về Trung Nguyên mà tôi quản lý và trao đổi riêng.
Cộng lại, với những gì Đường Tố Nhiệt cung cấp, gộp thành ba lá thư.
…Đường Tố Nhiệt cũng khá ấn tượng.
Trong bức thư đầu tiên, Đường Tố Nhiệt viết những lời vô nghĩa rằng cổ sẽ đến gặp tôi ngay lập tức…
Như thể cô ấy muốn cùng tôi ra Tiền Tuyến.
Tuy nhiên, bức thư tiếp theo mà cô gửi lại nói rằng cô không thể đến vì bị Đường Gia chủ, Độc Vương giữ chân.
Và còn nữa…
Cũng có điều gì đó về việc Độc Vương muốn gặp tôi…
Tôi thậm chí không thể diễn tả được sự hoảng loạn của mình khi lần đầu nhìn thấy điều đó.
Việc thu hút sự chú ý của không ai khác ngoài Độc Vương cũng đáng sợ như việc Dạ Vương nhớ tên tôi vậy.
Mặc dù tôi vẫn chưa gặp phải vấn đề gì.
Có thể ông ta không nghiêm túc khi viết ra điều đó, nhưng tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Độc Vương, cùng với Dạ Vương, là một trong những cao thủ hàng đầu gắn liền với cái chết đi theo.
Ông ấy không… quá bận tâm, phải không?
Mặc dù tôi có thể được gọi là Chân Long hay bất cứ danh hiệu gì.
Tôi vẫn chỉ là một thiên tài trẻ tuổi.
Vì vậy, không có cách nào mà Độc Vương sẽ chú ý đến tôi quá nhiều.
Hoặc tôi đã cầu nguyện là mọi chuyện sẽ như vậy.
Khi tôi quay trở lại căn lều của mình, lòng tràn đầy lo lắng.
"Hả?"
Tôi nhận thấy một số khuôn mặt lạ.
…