Bạn Gái Đòi Chia Tay Cả Trăm Lần, Ta Liền Đáp Ứng Cô Ấy - Chương 32. Kẹo Của Em Thật Sự Rất Ngọt
- Home
- Bạn Gái Đòi Chia Tay Cả Trăm Lần, Ta Liền Đáp Ứng Cô Ấy
- Chương 32. Kẹo Của Em Thật Sự Rất Ngọt
Chương 32: Kẹo Của Em Thật Sự Rất Ngọt
Tô Dao nhìn nụ cười cô đơn trên mặt Lâm Dương, mũi hơi cay xè, nhẹ nhàng cúi đầu: “Anh rất tốt mà…”
“Nhưng mà nàng ấy lại cảm thấy anh làm nàng ấy quá thất vọng, ở bên anh rất đau khổ.”
Lâm Dương nghe vậy thì đầy vẻ xót xa cười lên: “Chúng ta từ cấp ba đến đại học, nàng ấy vốn dĩ là hoa khôi xinh đẹp nhất trường cấp ba, có rất nhiều bạn trai theo đuổi nàng, nhưng cuối cùng nàng đã chọn ở bên cạnh anh.
Lúc đó anh vui đến mức cả đêm không ngủ được, đồng thời cũng lo lắng khi ở bên cạnh anh sẽ làm cho nàng phải chịu ủy khuất.
Cho nên, từ lúc đó anh đã thề cho dù có khó khăn đến đâu, anh cũng phải cố gắng hết sức để đối xử tốt với nàng, cho dù nàng muốn gì anh cũng phải làm được, phải cho nàng những thứ tốt nhất.”
Nghe Lâm Dương nói, trong mắt Tô Dao lộ ra một tia ngưỡng mộ và ước ao, có một người bạn trai như Lâm Dương, thì bạn gái của anh ấy chắc chắn sẽ rất hạnh phúc…
Nhưng tại sao vừa nãy bọn họ lại cãi nhau to đến như vậy chứ…
Trong lòng Tô Dao đầy vẻ nghi hoặc, ánh mắt lặng lẽ nhìn Lâm Dương đang cúi đầu bên cạnh, chỉ thấy hắn thần sắc đau khổ thấp giọng nói.
“Anh vốn cho rằng chỉ cần anh toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng, ở bên cạnh bảo vệ nàng, thì chúng ta nhất định có thể cùng nhau đi đến cuối con đường. Nhưng một ngày nọ, nàng ấy đột nhiên cãi nhau với anh, muốn chia tay.
Anh hỏi nàng rốt cuộc là vì cái gì, nàng cái gì cũng không nói với anh. Anh chỉ cho là do mình làm chưa đủ tốt, có chỗ nào đó làm cho nàng tức giận, cho nên anh đã từ bỏ tất cả những gì mà trước đây nàng không thích anh làm.
Không chơi game nữa, không đi sân bóng rổ nữa, cũng không đi đến sân bóng đá, mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng.
Vốn cho rằng như vậy thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, nhưng từ cái ngày đó thì số lần bọn anh cãi nhau càng ngày càng nhiều, số lần chia tay cũng càng ngày càng nhiều.
Anh phát hiện ra cho dù là mình cố gắng như thế nào, thì cũng không có cách nào để sửa chữa khoảng cách giữa bọn anh, chúng ta càng ngày càng xa cách, anh cũng không còn cách nào để hiểu nàng nữa rồi…”
Nói đến đây, Lâm Dương khẽ ngẩng đầu, hai mắt nhắm chặt, trên mặt tràn đầy đau khổ và bất lực.
Tô Dao đầy vẻ xót xa nhìn Lâm Dương, lồng ngực cảm thấy một sự nghẹn lại. Rốt cuộc là tại sao lại như vậy, rõ ràng Lâm Dương đã làm rất tốt mà.
Có chuyện gì tức giận thì có thể nói ra mà, Lâm Dương tuy rằng nói chuyện đôi khi hơi hư hỏng, nhưng người lại rất tốt bụng mà, chỉ cần nói ra thì anh ấy nhất định sẽ thay đổi thôi.
Tại sao nhất định lại phải chia tay chứ…
Tô Dao không biết, cũng không thể nào hiểu được, nhưng nàng tin tưởng những lời mà Lâm Dương nói, hắn nhất định rất tốt với bạn gái của mình.
Mặc dù bản thân mình và Lâm Dương thời gian quen biết không dài, nhưng mỗi lần ở bên nhau, Lâm Dương đều giúp nàng bưng khay cơm, không để cho nàng xách đồ nặng, những điều này đều là những thứ vô thức mà hắn đã làm, chắc chắn là trước đây thường xuyên giúp bạn gái làm những việc này rồi.
Cho nên, Lâm Dương đối với bạn gái của mình chắc chắn là vô cùng tốt…
Gió ấm khẽ thổi lên mái tóc của hai người, Lâm Dương hít sâu một hơi, hồi lâu sau cúi đầu tiếp tục nói: “Mãi cho đến những ngày trước, anh tình cờ biết được đối phương đã từ rất lâu trước đã luôn cùng với người khác thường xuyên đi ăn cơm, mà lại còn không nói với đối phương là mình có bạn trai rồi.
Rồi sau đó anh liền đi nói với cái người kia, là anh là bạn trai của nàng. Nhưng nàng ấy biết rồi thì lại cãi nhau một trận với anh, nói là anh làm nàng ấy mất mặt, và nói với anh, ở bên cạnh anh nàng ấy rất đau khổ…”
“Cái gì!” Tô Dao mắt hơi mở lớn, hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng vừa xót xa vừa tức giận, nhỏ giọng nói: “Sao lại có thể như vậy được chứ…”
Lâm Dương đỏ mắt ngẩng đầu lên cười ha hả: “Đúng vậy, sao lại có thể như vậy được chứ! Nàng ấy đi ăn cơm với người khác, không nói với người ta là mình đã có bạn trai, kể cả việc nàng ấy vì bảo vệ người khác mà cãi nhau với anh, anh đều có thể tha thứ.
Nhưng anh không có cách nào tha thứ được cho việc nàng ấy nói, ở bên cạnh anh nàng ấy rất mất mặt, nàng ấy sống rất đau khổ.
Anh cũng muốn làm lành với nàng, nhưng anh không còn dũng khí để quay lại nữa rồi…”
Lời vừa dứt, trái tim của Tô Dao đã sớm nghẹn lại đến mức muốn ngừng thở, nàng ánh mắt nhìn Lâm Dương đang thất vọng đến cực điểm trước mắt, trong lòng tràn đầy xót xa.
Nhưng nàng lại không biết phải làm thế nào để an ủi cái người đã giúp đỡ mình rất nhiều lần trước mắt, mà bây giờ lại chủ động muốn làm bạn với mình, dù sao thì bản thân nàng cũng không giỏi giao tiếp với người khác, cũng luôn quen với việc một mình.
Nhưng mà, đây là bạn của mình, lại càng là người bạn duy nhất nữa mà…
Cô gái cắn chặt môi, cúi đầu yên lặng một lát, đưa tay từ trong túi áo lấy ra bốn viên kẹo, đưa đến trước mặt Lâm Dương, giọng nói rất nhỏ nói: “Lâm Dương…”
Lâm Dương nhìn bốn viên kẹo trái cây trong lòng bàn tay cô gái, ngẩng đầu nhìn cô gái đầy vẻ nghiêm túc, giọng nói khàn khàn hỏi: “Đều là cho anh sao?”
“Ừ!” Tô Dao dùng sức gật đầu, đầy vẻ áy náy nói: “Xin lỗi nha, em chỉ có từng này kẹo thôi. Nếu như anh buồn, thì cứ ăn hết chúng đi…”
Lâm Dương đột nhiên vừa chua xót vừa buồn cười, bỗng chốc nhớ lại cái tình cảnh mà lần đầu tiên mình gặp cô gái ở bờ sông, cũng là viên kẹo này, cũng là những lời gần như vậy.
Tuy rằng cô gái không biết an ủi người khác, nhưng những viên kẹo này lại làm cho hắn thật sự cảm nhận được sự ngọt ngào, cảm nhận được sự ấm áp…
Nhìn viên kẹo trước mắt, trái tim Lâm Dương cuối cùng cũng đã phá phòng tuyến, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng nhìn cô gái ngốc nghếch này, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu của nàng, thấp giọng nói.
“Sao em lại ngốc đến vậy chứ, vì một người chỉ vừa mới quen biết được ba ngày, mà em lại dốc hết những viên kẹo mà bản thân em cũng không nỡ ăn, có đáng không chứ?”
Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Lâm Dương truyền đến, cô gái khẽ ngẩn người, ngay sau đó gò má hơi đỏ lên, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Lâm Dương, nhỏ giọng nói.
“Nhưng mà chúng ta là bạn bè mà, anh đã nói là bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau mà…”
Lâm Dương ánh mắt nhìn cô gái ngốc nghếch trước mắt, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa khó chịu, cười toe toét nói: “Đồ ngốc em này, anh nói gì là em nghe theo hết sao, chẳng lẽ không sợ anh đang lừa em à.
Em cũng đã biết rồi đấy, bây giờ anh mới chia tay người yêu, tìm đến em có lẽ chỉ là để tìm người thay thế, không muốn để bản thân mình quá đau khổ thôi. Đợi đến khi anh hết đau khổ rồi, thì sẽ đá em qua một bên?”
Tô Dao khẽ cắn môi, đôi mắt to tròn xuyên qua mái tóc dài nhìn Lâm Dương, nhỏ giọng nói: “Nhưng bây giờ anh đang nguyện ý làm bạn với em mà…”
Lâm Dương khựng lại một chút, trong lòng có chút chua xót, cười toe toét nói: “Em thật sự là cô gái ngốc nghếch nhất mà anh từng gặp đó.”
“Em… em không ngốc đâu…” Tô Dao đầy vẻ không phục nói.
Lâm Dương ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô gái đầy vẻ không phục, trên mặt lộ ra một chút mỉm cười, hít sâu một hơi nói: “Bạn học Tô Dao, em cứ yên tâm đi, anh sẽ không đá em qua một bên đâu.”
Nói xong, Lâm Dương đưa tay lấy một viên kẹo từ trong lòng bàn tay của nàng, cúi đầu cẩn thận mở ra rồi bỏ vào miệng.
“Cảm ơn kẹo của em, thật sự rất ngọt… rất ngọt…”
Cô gái nhẹ nhàng ngẩn người, ánh mắt lặng lẽ nhìn Lâm Dương đầy vẻ cẩn thận, khẽ mở miệng…