Bạn Gái Đòi Chia Tay Cả Trăm Lần, Ta Liền Đáp Ứng Cô Ấy - Chương 31. Ngươi Thật Sự Quá Làm Ta Thất Vọng Rồi!
- Home
- Bạn Gái Đòi Chia Tay Cả Trăm Lần, Ta Liền Đáp Ứng Cô Ấy
- Chương 31. Ngươi Thật Sự Quá Làm Ta Thất Vọng Rồi!
Chương 31: Ngươi Thật Sự Quá Làm Ta Thất Vọng Rồi!
Lâm Dương gật đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Triệu Nhã, ngữ khí vẫn nhàn nhạt như cũ nói: “Em muốn về ký túc xá à?”
“Ừ.” Triệu Nhã nghiến răng nói, trong lòng vô cùng tức giận với cái giọng điệu bình thản của Lâm Dương.
Tôi cũng chỉ nói có vài câu thôi mà, hơn nữa tôi còn chủ động kết bạn wechat lại với cậu rồi, mà cậu còn bày ra cái bộ dạng không quan tâm đến tôi như vậy, rốt cuộc là cậu còn muốn như thế nào nữa?
Nhưng đối với sự tức giận của nàng, Lâm Dương vẫn vô cùng bình tĩnh nói: “Vậy thì tốt rồi, vậy anh không làm phiền nữa, anh cũng vừa hay có việc phải làm, đang rất vội, đi trước đây.”
Nói xong, Lâm Dương liền quay người tránh sang một bên Triệu Nhã, đi lướt qua nàng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía bên đường.
Thấy Lâm Dương cứ thế mà đi, từ đầu đến cuối cũng không nói một câu dư thừa nào, dường như tất cả đều không hề liên quan đến hắn, Triệu Nhã cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, nhanh chóng đuổi theo đưa tay chặn đường Lâm Dương lại, đầy vẻ giận dữ nói.
“Lâm Dương, rốt cuộc cậu có ý gì, có thể đừng có trẻ con như vậy được không?”
Lâm Dương nghe vậy thì có chút buồn cười, nhẹ nhàng rút tay áo của mình ra, lắc đầu nói: “Anh thật sự có việc, nếu như sau này có cơ hội, thì nói tiếp vậy.”
Triệu Nhã nhìn Lâm Dương đầy vẻ bình thản, trong lòng lại càng thêm khó chịu, hốc mắt lập tức đỏ lên, giận dữ nói: “Tôi cũng chỉ là chạm mặt bọn họ, rồi cùng nhau ăn bữa cơm thôi, chứ có làm chuyện gì đâu, cậu dựa vào cái gì mà vừa mở miệng ra đã khó chịu với tôi như vậy?”
Thấy Triệu Nhã và Lâm Dương cãi nhau, hai người bạn đồng hương của Lưu Mộng Mộng sắc mặt đồng thời thay đổi, nhìn nhau một cái, rồi quay đầu nói với Lưu Mộng Mộng: “Bọn mình còn có việc, xin phép đi trước.”
Lưu Mộng Mộng lúc này cũng đầy vẻ xấu hổ, vội vàng nói: “Vậy để tớ tiễn hai cậu…”
Điền Phương đứng ở một bên nhìn thấy Lưu Mộng Mộng và hai người bạn đồng hương kia rời đi, trong lòng vừa tức giận vừa bất lực, ánh mắt nhìn Triệu Nhã đang đỏ mắt chất vấn Lâm Dương, trong lòng lại thở dài một hơi.
Tiểu Nhã à Tiểu Nhã, rốt cuộc là trong lòng cậu đang nghĩ cái gì vậy, rõ ràng Lâm Dương đã hiểu lầm rồi, mà tại sao cậu nói chuyện vẫn cứ hống hách như vậy. Cậu làm như vậy chỉ làm cho Lâm Dương và cậu càng ngày càng xa cách mà thôi…
Lâm Dương giờ phút này ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Nhã đang đầy vẻ chất vấn mình, trong lòng vết sẹo đã được giấu kín lại một lần nữa bị xé toạc ra, trầm mặc một hồi lâu, giọng nói bình tĩnh nói.
“Em đã nói là không muốn anh làm phiền em nữa, cũng không muốn gặp lại anh.”
Triệu Nhã nghe vậy thì ngẩn người, hai mắt đỏ hoe nhìn Lâm Dương, lớn tiếng nói: “Đúng là bản lĩnh thật đấy, tôi cũng chỉ là cùng với người khác ăn một bữa cơm mà thôi, cậu có cần phải cứ bám lấy không tha như vậy không?
Đúng, tôi là đã không nói với bọn họ là mình có bạn trai, cũng cùng bọn họ đi ăn cơm vài lần. Nhưng cậu có bằng chứng gì chứng minh là tôi đã làm cái chuyện gì có lỗi với cậu không? Cậu có bằng chứng không!”
Lời nói của Triệu Nhã giống như là vô số cây kim thép, hung hăng đâm vào trái tim đã sớm ngàn vết rách của Lâm Dương, làm cho vết thương sâu trong nội tâm của hắn một lần nữa bị xé toạc ra, khiến cho hô hấp của Lâm Dương như muốn ngừng lại.
Lâm Dương nắm chặt hai tay, rồi lại chậm rãi buông lòng bàn tay ra, khẽ hít một hơi nói: “Tôi không có bằng chứng.”
“Cậu không có bằng chứng thì dựa vào cái gì mà lại đối xử với tôi như vậy! Cậu nhìn bạn trai của người khác đi, rồi nhìn lại bản thân cậu xem, suốt ngày tính toán những chuyện vụn vặt này có ý gì không? Lúc trước đúng là tôi bị mù rồi mới đồng ý để cậu làm bạn trai của tôi!”
Trái tim Lâm Dương khẽ run lên, ngẩng đầu lên nhắm chặt hai mắt lại, một lát sau giọng nói khàn khàn nói: “Đúng là không có ý nghĩa gì cả, là tôi không xứng với em, xin lỗi.”
Nói xong, Lâm Dương liền xoay người nhanh chóng rời đi, không cho Triệu Nhã thêm bất cứ cơ hội mở miệng nào.
Triệu Nhã thấy Lâm Dương cứ thế mà bỏ đi, trong lòng lập tức tràn đầy ủy khuất, mở miệng lớn tiếng hét: “Lâm Dương, cậu đúng là đồ khốn, cậu làm tôi quá thất vọng rồi! Đi rồi thì đừng có mà quay lại, không có cậu, tôi vẫn sống tốt hơn bất cứ ai!”
Nghe tiếng hét của Triệu Nhã phía sau lưng, bước chân của Lâm Dương hơi khựng lại, rồi ngay lập tức hốc mắt đỏ lên.
Mình cũng muốn quay lại mà, nhưng em cùng với người lạ đi ăn cơm, ngay cả bạn trai như anh cũng không muốn nhắc đến, sợ mình làm em mất mặt, thì còn bắt anh phải quay đầu lại như thế nào…
Trong lòng Lâm Dương tràn đầy mỏi mệt, bước chân có chút loạng choạng đi đến bồn cây bên đường ngồi xuống, trong đầu hồi tưởng lại tất cả những cảnh tượng khi ở cùng với Triệu Nhã, từng đợt mùi vị chua xót dâng lên trong lòng, muốn khóc nhưng lại không thể khóc ra được…
“Ăn một viên kẹo đi, ăn rồi thì trong lòng sẽ không còn đắng nữa.”
Giọng nói dịu dàng cẩn thận vang lên bên tai Lâm Dương, Lâm Dương chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời Tô Dao đang mang theo cái bao phân đạm to đùng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào trán, bàn tay trắng nõn giơ một viên kẹo trái cây đến trước mặt Lâm Dương.
Lâm Dương nhìn viên kẹo trước mắt thì mũi cay xè, cố gắng nén nước mắt trên mặt nở một nụ cười, giọng nói khàn khàn nói: “Sao em lại ở đây?”
“Em… em nhặt ve chai vừa hay đi ngang qua đây thôi mà.” Tô Dao vẻ mặt có chút căng thẳng, vội vàng mở cái bao trong tay cho Lâm Dương xem, giọng nói nhỏ nhẹ nói: “Em… em không có theo dõi anh. Em… em đi trước đây…”
Tô Dao nói xong thì vội vàng nhét kẹo vào tay Lâm Dương, quay người nhanh chóng đi về phía trường. Nhưng vừa mới bước một bước, thì tay áo đã bị Lâm Dương đưa tay nắm lại rồi.
“Ngồi xuống đi…”
Tô Dao bước chân khựng lại, quay người lại vừa định nói gì, thì ánh mắt đối diện với đôi mắt hơi đỏ của Lâm Dương, thì lại như ma xui quỷ khiến mà ngồi xuống bên cạnh hắn, lặng lẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, em… em không có cố ý muốn nhìn đâu…”
Lâm Dương khẽ lắc đầu: “Nhìn thấy rồi thì cứ thấy thôi, dù sao thì đều không quan trọng nữa rồi.”
Nghe thấy giọng nói đầy vẻ lạc lõng của Lâm Dương, Tô Dao khẽ cắn môi, ánh mắt lén lút liếc nhìn Lâm Dương một cái, há miệng muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói ra được.
Nàng không thích Lâm Dương của hiện tại, cái vẻ mất hồn mất vía, làm cho nàng từ đáy lòng cảm thấy khó chịu.
So với cái vẻ này, nàng thích cái Lâm Dương mà ngày thường hay gặp hơn, tuy là hư hỏng, cũng hay thích bắt nạt mình, nhưng ít nhất thì Lâm Dương rất vui vẻ.
Lâm Dương dường như cũng cảm nhận được cô gái đang nhìn mình, khẽ quay đầu ánh mắt nhìn nàng, trên mặt nở ra một nụ cười, giọng nói khàn khàn nói: “Em có phải là muốn khuyên anh không?”
Tâm tư bị vạch trần, gò má cô gái lập tức đỏ bừng, cúi đầu giọng nói nhỏ nhẹ nói: “Thật ra nàng ấy rất quan tâm đến anh đó…”
“Anh biết.” Trên mặt Lâm Dương lộ ra một nụ cười khổ, “Nhưng mà anh đã không còn sức lực để quay đầu lại nữa rồi, cũng không thể nào bước tiếp được nữa…”
“Hả?” Tô Dao ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dương, hồi lâu sau nhỏ giọng nói: “Xin lỗi nha, em… em không hiểu gì hết…”
Lâm Dương ánh mắt nhìn dáng vẻ đầy vẻ áy náy của cô gái, trong lòng khẽ run lên, nước mắt lại không tự chủ được mà trào ra nơi khóe mắt, cười toe toét nói: “Không sao đâu, anh sẽ kể cho em nghe, không biết em có muốn nghe anh nói nhảm không?”